Lời bài hát Chiếc xuồng cui
|
[LÝ CHIM XANH:]
Nữ:
Quê em, em mến em yêu từng dòng sông xanh.
Yêu xuồng, em xuôi dòng trăm nẻo chở bao nghĩa tình.
Xuồng ơi, nếu xa bến này, xuồng có nhớ ta chăng?
Ta thì thương nhớ từng con sóng cùng xuồng đi xa.
[HỘI THOẠI:]
Nam: Chào cô nấu dầu trong! Xin cô vui lòng cho tôi hỏi thăm nhà ông Sáu đóng xuồng rạch Bà Đài, có phải ở đây không cô?
Nữ: Anh ở đâu tới đây mà hỏi thăm nhà ông Sáu? Hỏi có chuyện gì vậy? Anh tên chi? Thứ mấy?
Nam: Trời ơi! Mới hỏi có câu à, mà cô hỏi lại tứ tung, còn tôi biết đường đâu trả lời?
Nữ: Vậy thì bây giờ tôi hỏi thứ tự nha! Anh trả lời đi!
Nam: Dạ!
Nữ: Anh tên gì?
Nam: Tên Hòa.
Nữ: Thứ mấy?
Nam: Thứ hai. Cha tên Định. Nội tổ của tôi đó cô, hồi đó đó cũng ở xã Định Hòa đó cô à.
Nữ: Anh Hòa hả?
Nam: Dạ!
Nữ: Anh Hòa ơi, anh tới đây có chuyện chi mà anh cứ *** đi *** lại hoài vậy?
[VỌNG CỔ:]
Nếu chiếc xuồng của em ưng lòng giá phải thì xin anh chớ ngần ngại mua giùm.
Nam: (Ấp a ấp ứng) Ôi cô, chiếc xuồng cui sao nó đẹp lạ đẹp lùng.
Bởi người thợ đẹp đó thì nói sao mà đóng xuồng chẳng đẹp, phải không cô?
Nữ: Cảm ơn anh quá lời, chớ tía em già có đẹp gì đâu.
Nam: Hả?
Nữ: Mua đi anh, xuồng em be ván cây sao, công xuồng bằng cà chất, dùng nửa đời người chưa chắc đã hư đó.
Nam: Ủa nói vậy tía em đóng xuồng hả?
Nữ: Dạ!
Nam: Chứ hổng phải?
Nữ: Dạ, hổng có phải em.
Nam: Còn em?
Nữ: Em hả? Chỉ phụ đỡ công chút đỉnh
[NÓI:]
Nam: Cô ơi, cô biết không? Khắp vùng sông Hậu đó cô, mấy tỉnh miền Tây á, ai ai cũng đồn xứ này nè, có nhà ông Sáu 3 đời đóng xuồng cui thiệt là khéo, và có người con gái thật dễ thương.
Nên từ Định Hòa vượt qua Vĩnh Thới, bước tới Long Hậu, sang cầu Chợ Mới vào rạch Bà Đài.
Sao mà lòng tôi nao nao, tôi đi mãi đi hoài.
Nữ: Tiếng đồn thường khi đi xa sự thật, chứ em biết ông Sáu ở rạch Cán Cờ cũng nổi tiếng đóng xuồng cui.
Nam: Nhưng tôi, tôi muốn đến ông Sáu miệt này để
Nữ: Để mua xuồng. Nếu anh mua xuồng thì xuồng em đây nè, anh cứ chọn đi.
Nam: Hổng phải mà.
Nữ: Chẳng lẽ xứ đóng xuồng mà anh lại đem xuồng đến gạ bán à?
Nam: Không! Tôi muốn chọn mặt người để
Nữ: Để?
Nam: Khó nói quá hà
Nữ: Để chi anh?
Nam: Để học đóng xuồng cui
[NÓI:]
Nữ: Cơ khổ hôn đó, từ Định Hòa lặn lội qua đây để học đóng xuồng cui à?
Nam: Phải đó cô hai à.
Nữ: Nhưng tía em ổng dạy khó lắm, từ cách nẻ mực nè, đường bào nè đến rà công, ép be, lộng ván, học cả năm cả tháng rồi nhiều người cũng bỏ dở hoài công hà.
Nam: Không đâu cô à, nhưng với tôi đó, nghề đóng xuồng, tôi yêu như yêu từng hơi thở.
Xuồng Bà Đài xưa cha tôi theo giải phóng chở đạn vượt sông.
Má tôi chống chèo giữa đồng bưng tải gạo.
Nay tôi muốn học đóng xuồng về chở lúa, chở khẳm tơ tình tìm bến hẹn trăm năm.
Qua cầu Chợ Mới, bóng nước rung rung mà nghe ruột gan xáo động.
Mong bác cho học, mong gặp được bóng hồng, dù mấy khổ công vẫn tin đến ngày rực rỡ để cha mẹ vui và tôi gặp gỡ bạn lòng.
[NÓI LỐI:]
Nữ: Anh Hòa ơi! Nhà ông Sáu có cô gái thiệt xinh mà người ta đồn đại đó, chắc ở xóm mộng làng mơ chứ không phải xứ này.
Nam: Ủa, sao vậy mà mà chú bé chăn trâu chỉ rõ tôi vào đây cà?
Nữ: Rạch Bà Đài anh ơi, rất nhiều nhà ông Sáu.
[VỌNG CỔ:]
Nam:
Thôi cô ơi, nếu vậy thì cô hãy vì tôi mà thưa cùng với tía.
Có kẻ thật tâm muốn học đóng xuồng dù mốt nọ mai kia đạt thành hay bại cũng nguyện đền ơn đáp nghĩa công thầy.
Còn ở đây chẳng đành bến hẹn, tôi vẫn cam trong kiếp nhạn lạc bầy.
Nữ: Tội cho trai Định Hòa giàu lòng mơ mộng, mà Long Hậu chỉ là dòng sông nhỏ đâu chở hết mênh mông.
Nam: Yêu chiếc xuồng cui chở hoàng hôn đi vào sương lạnh, mái *** bơi nâng bóng vạc, chiều ửng đỏ tim côi.
Nữ: Cả Lai Vung xây cầu đắp lộ, mà ai cứ tưởng cứ tơ mơ một bóng xuồng.
Nữ: Anh Hòa ơi, chảo dầu của em nó sôi đến độ đều tan, để em lo trộn chai nhồi bả.
Ở đây hầu chuyện với anh trời mưa dầu rã chai trôi hết đó.
Nam: Nhưng mà cô ơi! Cô hãy thật tình chỉ nhà ông Sáu đi mà cô.
Trời ơi làm gì mà làm khó làm dễ chi hỏng biết nữa, cứ rào trước đón sau hoài hà.
Tôi chắc là tiếng đồn kia đó dường như chẳng sai lạc, nếu phải thì ai nỡ nào để khổ cho ai.
Nữ: Muốn chỉ cho anh nhưng em sợ, em sợ cuộc đời lầm lỡ, như chim sợ cành cong mà đau mãi vết thương tâm.
Nam: Ngửa mặt trời cao gởi theo tiếng thệ, dối gạt điêu gian thì có đất rộng sông dài.
Nữ: Con bìm bịp kêu chiều nó bảo em nói thật.
Nam: A! Vậy đây là nhà tôi học đóng xuồng cui rồi.
Trời Lai Vung xanh thẳm giữa hồn tôi.
Nữ: Xanh hy vọng, chuyện vừa rồi anh hãy bỏ qua.
Nữ:
Quê anh, anh mến anh yêu từng dòng sông xanh.
Yêu xuồng, anh xuôi dòng trăm nẻo chở bao nghĩa tình.
Xuồng ơi, nếu xa bến này, xuồng có nhớ ta chăng?
Ta thì thương nhớ từng con sóng cùng xuồng đi xa.
[HỘI THOẠI:]
Nam: Chào cô nấu dầu trong! Xin cô vui lòng cho tôi hỏi thăm nhà ông Sáu đóng xuồng rạch Bà Đài, có phải ở đây không cô?
Nữ: Em ở đâu tới đây mà hỏi thăm nhà ông Sáu? Hỏi có chuyện gì vậy? Em tên chi? Thứ mấy?
Nam: Trời ơi! Mới hỏi có câu à, mà cô hỏi lại tứ tung, còn tôi biết đường đâu trả lời?
Nữ: Vậy thì bây giờ tôi hỏi thứ tự nha! Em trả lời đi!
Nam: Dạ!
Nữ: Em tên gì?
Nam: Tên Hòa.
Nữ: Thứ mấy?
Nam: Thứ hai. Cha tên Định. Nội tổ của tôi đó cô, hồi đó đó cũng ở xã Định Hòa đó cô à.
Nữ: Em Hòa hả?
Nam: Dạ!
Nữ: Em Hòa ơi, em tới đây có chuyện chi mà em cứ *** đi *** lại hoài vậy?
[VỌNG CỔ:]
Nếu chiếc xuồng của anh ưng lòng giá phải thì xin em chớ ngần ngại mua giùm.
Nam: (Ấp a ấp ứng) Ôi cô, chiếc xuồng cui sao nó đẹp lạ đẹp lùng.
Bởi người thợ đẹp đó thì nói sao mà đóng xuồng chẳng đẹp, phải không cô?
Nữ: Cảm ơn em quá lời, chớ tía anh già có đẹp gì đâu.
Nam: Hả?
Nữ: Mua đi em, xuồng anh be ván cây sao, công xuồng bằng cà chất, dùng nửa đời người chưa chắc đã hư đó.
Nam: Ủa nói vậy tía anh đóng xuồng hả?
Nữ: Dạ!
Nam: Chứ hổng phải?
Nữ: Dạ, hổng có phải anh.
Nam: Còn anh?
Nữ: Anh hả? Chỉ phụ đỡ công chút đỉnh
[NÓI:]
Nam: Cô ơi, cô biết không? Khắp vùng sông Hậu đó cô, mấy tỉnh miền Tây á, ai ai cũng đồn xứ này nè, có nhà ông Sáu 3 đời đóng xuồng cui thiệt là khéo, và có người con gái thật dễ thương.
Nên từ Định Hòa vượt qua Vĩnh Thới, bước tới Long Hậu, sang cầu Chợ Mới vào rạch Bà Đài.
Sao mà lòng tôi nao nao, tôi đi mãi đi hoài.
Nữ: Tiếng đồn thường khi đi xa sự thật, chứ anh biết ông Sáu ở rạch Cán Cờ cũng nổi tiếng đóng xuồng cui.
Nam: Nhưng tôi, tôi muốn đến ông Sáu miệt này để
Nữ: Để mua xuồng. Nếu em mua xuồng thì xuồng anh đây nè, em cứ chọn đi.
Nam: Hổng phải mà.
Nữ: Chẳng lẽ xứ đóng xuồng mà em lại đem xuồng đến gạ bán à?
Nam: Không! Tôi muốn chọn mặt người để
Nữ: Để?
Nam: Khó nói quá hà
Nữ: Để chi em?
Nam: Để học đóng xuồng cui
[NÓI:]
Nữ: Cơ khổ hôn đó, từ Định Hòa lặn lội qua đây để học đóng xuồng cui à?
Nam: Phải đó cô hai à.
Nữ: Nhưng tía anh ổng dạy khó lắm, từ cách nẻ mực nè, đường bào nè đến rà công, ép be, lộng ván, học cả năm cả tháng rồi nhiều người cũng bỏ dở hoài công hà.
Nam: Không đâu cô à, nhưng với tôi đó, nghề đóng xuồng, tôi yêu như yêu từng hơi thở.
Xuồng Bà Đài xưa cha tôi theo giải phóng chở đạn vượt sông.
Má tôi chống chèo giữa đồng bưng tải gạo.
Nay tôi muốn học đóng xuồng về chở lúa, chở khẳm tơ tình tìm bến hẹn trăm năm.
Qua cầu Chợ Mới, bóng nước rung rung mà nghe ruột gan xáo động.
Mong bác cho học, mong gặp được bóng hồng, dù mấy khổ công vẫn tin đến ngày rực rỡ để cha mẹ vui và tôi gặp gỡ bạn lòng.
[NÓI LỐI:]
Nữ: Em Hòa ơi! Nhà ông Sáu có cô gái thiệt xinh mà người ta đồn đại đó, chắc ở xóm mộng làng mơ chứ không phải xứ này.
Nam: Ủa, sao vậy mà mà chú bé chăn trâu chỉ rõ tôi vào đây cà?
Nữ: Rạch Bà Đài em ơi, rất nhiều nhà ông Sáu.
[VỌNG CỔ:]
Nam:
Thôi cô ơi, nếu vậy thì cô hãy vì tôi mà thưa cùng với tía.
Có kẻ thật tâm muốn học đóng xuồng dù mốt nọ mai kia đạt thành hay bại cũng nguyện đền ơn đáp nghĩa công thầy.
Còn ở đây chẳng đành bến hẹn, tôi vẫn cam trong kiếp nhạn lạc bầy.
Nữ: Tội cho trai Định Hòa giàu lòng mơ mộng, mà Long Hậu chỉ là dòng sông nhỏ đâu chở hết mênh mông.
Nam: Yêu chiếc xuồng cui chở hoàng hôn đi vào sương lạnh, mái *** bơi nâng bóng vạc, chiều ửng đỏ tim côi.
Nữ: Cả Lai Vung xây cầu đắp lộ, mà ai cứ tưởng cứ tơ mơ một bóng xuồng.
Nữ: Em Hòa ơi, chảo dầu của anh nó sôi đến độ đều tan, để anh lo trộn chai nhồi bả.
Ở đây hầu chuyện với em trời mưa dầu rã chai trôi hết đó.
Nam: Nhưng mà cô ơi! Cô hãy thật tình chỉ nhà ông Sáu đi mà cô.
Trời ơi làm gì mà làm khó làm dễ chi hỏng biết nữa, cứ rào trước đón sau hoài hà.
Tôi chắc là tiếng đồn kia đó dường như chẳng sai lạc, nếu phải thì ai nỡ nào để khổ cho ai.
Nữ: Muốn chỉ cho em nhưng anh sợ, anh sợ cuộc đời lầm lỡ, như chim sợ cành cong mà đau mãi vết thương tâm.
Nam: Ngửa mặt trời cao gởi theo tiếng thệ, dối gạt điêu gian thì có đất rộng sông dài.
Nữ: Con bìm bịp kêu chiều nó bảo anh nói thật.
Nam: A! Vậy đây là nhà tôi học đóng xuồng cui rồi.
Trời Lai Vung xanh thẳm giữa hồn tôi.
Nữ: Xanh hy vọng, chuyện vừa rồi em hãy bỏ qua.
Nữ:
Quê em, em mến em yêu từng dòng sông xanh.
Yêu xuồng, em xuôi dòng trăm nẻo chở bao nghĩa tình.
Xuồng ơi, nếu xa bến này, xuồng có nhớ ta chăng?
Ta thì thương nhớ từng con sóng cùng xuồng đi xa.
[HỘI THOẠI:]
Nam: Chào cô nấu dầu trong! Xin cô vui lòng cho tôi hỏi thăm nhà ông Sáu đóng xuồng rạch Bà Đài, có phải ở đây không cô?
Nữ: Anh ở đâu tới đây mà hỏi thăm nhà ông Sáu? Hỏi có chuyện gì vậy? Anh tên chi? Thứ mấy?
Nam: Trời ơi! Mới hỏi có câu à, mà cô hỏi lại tứ tung, còn tôi biết đường đâu trả lời?
Nữ: Vậy thì bây giờ tôi hỏi thứ tự nha! Anh trả lời đi!
Nam: Dạ!
Nữ: Anh tên gì?
Nam: Tên Hòa.
Nữ: Thứ mấy?
Nam: Thứ hai. Cha tên Định. Nội tổ của tôi đó cô, hồi đó đó cũng ở xã Định Hòa đó cô à.
Nữ: Anh Hòa hả?
Nam: Dạ!
Nữ: Anh Hòa ơi, anh tới đây có chuyện chi mà anh cứ *** đi *** lại hoài vậy?
[VỌNG CỔ:]
Nếu chiếc xuồng của em ưng lòng giá phải thì xin anh chớ ngần ngại mua giùm.
Nam: (Ấp a ấp ứng) Ôi cô, chiếc xuồng cui sao nó đẹp lạ đẹp lùng.
Bởi người thợ đẹp đó thì nói sao mà đóng xuồng chẳng đẹp, phải không cô?
Nữ: Cảm ơn anh quá lời, chớ tía em già có đẹp gì đâu.
Nam: Hả?
Nữ: Mua đi anh, xuồng em be ván cây sao, công xuồng bằng cà chất, dùng nửa đời người chưa chắc đã hư đó.
Nam: Ủa nói vậy tía em đóng xuồng hả?
Nữ: Dạ!
Nam: Chứ hổng phải?
Nữ: Dạ, hổng có phải em.
Nam: Còn em?
Nữ: Em hả? Chỉ phụ đỡ công chút đỉnh
[NÓI:]
Nam: Cô ơi, cô biết không? Khắp vùng sông Hậu đó cô, mấy tỉnh miền Tây á, ai ai cũng đồn xứ này nè, có nhà ông Sáu 3 đời đóng xuồng cui thiệt là khéo, và có người con gái thật dễ thương.
Nên từ Định Hòa vượt qua Vĩnh Thới, bước tới Long Hậu, sang cầu Chợ Mới vào rạch Bà Đài.
Sao mà lòng tôi nao nao, tôi đi mãi đi hoài.
Nữ: Tiếng đồn thường khi đi xa sự thật, chứ em biết ông Sáu ở rạch Cán Cờ cũng nổi tiếng đóng xuồng cui.
Nam: Nhưng tôi, tôi muốn đến ông Sáu miệt này để
Nữ: Để mua xuồng. Nếu anh mua xuồng thì xuồng em đây nè, anh cứ chọn đi.
Nam: Hổng phải mà.
Nữ: Chẳng lẽ xứ đóng xuồng mà anh lại đem xuồng đến gạ bán à?
Nam: Không! Tôi muốn chọn mặt người để
Nữ: Để?
Nam: Khó nói quá hà
Nữ: Để chi anh?
Nam: Để học đóng xuồng cui
[NÓI:]
Nữ: Cơ khổ hôn đó, từ Định Hòa lặn lội qua đây để học đóng xuồng cui à?
Nam: Phải đó cô hai à.
Nữ: Nhưng tía em ổng dạy khó lắm, từ cách nẻ mực nè, đường bào nè đến rà công, ép be, lộng ván, học cả năm cả tháng rồi nhiều người cũng bỏ dở hoài công hà.
Nam: Không đâu cô à, nhưng với tôi đó, nghề đóng xuồng, tôi yêu như yêu từng hơi thở.
Xuồng Bà Đài xưa cha tôi theo giải phóng chở đạn vượt sông.
Má tôi chống chèo giữa đồng bưng tải gạo.
Nay tôi muốn học đóng xuồng về chở lúa, chở khẳm tơ tình tìm bến hẹn trăm năm.
Qua cầu Chợ Mới, bóng nước rung rung mà nghe ruột gan xáo động.
Mong bác cho học, mong gặp được bóng hồng, dù mấy khổ công vẫn tin đến ngày rực rỡ để cha mẹ vui và tôi gặp gỡ bạn lòng.
[NÓI LỐI:]
Nữ: Anh Hòa ơi! Nhà ông Sáu có cô gái thiệt xinh mà người ta đồn đại đó, chắc ở xóm mộng làng mơ chứ không phải xứ này.
Nam: Ủa, sao vậy mà mà chú bé chăn trâu chỉ rõ tôi vào đây cà?
Nữ: Rạch Bà Đài anh ơi, rất nhiều nhà ông Sáu.
[VỌNG CỔ:]
Nam:
Thôi cô ơi, nếu vậy thì cô hãy vì tôi mà thưa cùng với tía.
Có kẻ thật tâm muốn học đóng xuồng dù mốt nọ mai kia đạt thành hay bại cũng nguyện đền ơn đáp nghĩa công thầy.
Còn ở đây chẳng đành bến hẹn, tôi vẫn cam trong kiếp nhạn lạc bầy.
Nữ: Tội cho trai Định Hòa giàu lòng mơ mộng, mà Long Hậu chỉ là dòng sông nhỏ đâu chở hết mênh mông.
Nam: Yêu chiếc xuồng cui chở hoàng hôn đi vào sương lạnh, mái *** bơi nâng bóng vạc, chiều ửng đỏ tim côi.
Nữ: Cả Lai Vung xây cầu đắp lộ, mà ai cứ tưởng cứ tơ mơ một bóng xuồng.
Nữ: Anh Hòa ơi, chảo dầu của em nó sôi đến độ đều tan, để em lo trộn chai nhồi bả.
Ở đây hầu chuyện với anh trời mưa dầu rã chai trôi hết đó.
Nam: Nhưng mà cô ơi! Cô hãy thật tình chỉ nhà ông Sáu đi mà cô.
Trời ơi làm gì mà làm khó làm dễ chi hỏng biết nữa, cứ rào trước đón sau hoài hà.
Tôi chắc là tiếng đồn kia đó dường như chẳng sai lạc, nếu phải thì ai nỡ nào để khổ cho ai.
Nữ: Muốn chỉ cho anh nhưng em sợ, em sợ cuộc đời lầm lỡ, như chim sợ cành cong mà đau mãi vết thương tâm.
Nam: Ngửa mặt trời cao gởi theo tiếng thệ, dối gạt điêu gian thì có đất rộng sông dài.
Nữ: Con bìm bịp kêu chiều nó bảo em nói thật.
Nam: A! Vậy đây là nhà tôi học đóng xuồng cui rồi.
Trời Lai Vung xanh thẳm giữa hồn tôi.
Nữ: Xanh hy vọng, chuyện vừa rồi anh hãy bỏ qua.
Ảnh lời bài hát Chiếc xuồng cui
Lời bài hát Chiếc xuồng cui (đổi xưng hô "Anh" - "Em")
[LÝ CHIM XANH:]Nữ:
Quê anh, anh mến anh yêu từng dòng sông xanh.
Yêu xuồng, anh xuôi dòng trăm nẻo chở bao nghĩa tình.
Xuồng ơi, nếu xa bến này, xuồng có nhớ ta chăng?
Ta thì thương nhớ từng con sóng cùng xuồng đi xa.
[HỘI THOẠI:]
Nam: Chào cô nấu dầu trong! Xin cô vui lòng cho tôi hỏi thăm nhà ông Sáu đóng xuồng rạch Bà Đài, có phải ở đây không cô?
Nữ: Em ở đâu tới đây mà hỏi thăm nhà ông Sáu? Hỏi có chuyện gì vậy? Em tên chi? Thứ mấy?
Nam: Trời ơi! Mới hỏi có câu à, mà cô hỏi lại tứ tung, còn tôi biết đường đâu trả lời?
Nữ: Vậy thì bây giờ tôi hỏi thứ tự nha! Em trả lời đi!
Nam: Dạ!
Nữ: Em tên gì?
Nam: Tên Hòa.
Nữ: Thứ mấy?
Nam: Thứ hai. Cha tên Định. Nội tổ của tôi đó cô, hồi đó đó cũng ở xã Định Hòa đó cô à.
Nữ: Em Hòa hả?
Nam: Dạ!
Nữ: Em Hòa ơi, em tới đây có chuyện chi mà em cứ *** đi *** lại hoài vậy?
[VỌNG CỔ:]
Nếu chiếc xuồng của anh ưng lòng giá phải thì xin em chớ ngần ngại mua giùm.
Nam: (Ấp a ấp ứng) Ôi cô, chiếc xuồng cui sao nó đẹp lạ đẹp lùng.
Bởi người thợ đẹp đó thì nói sao mà đóng xuồng chẳng đẹp, phải không cô?
Nữ: Cảm ơn em quá lời, chớ tía anh già có đẹp gì đâu.
Nam: Hả?
Nữ: Mua đi em, xuồng anh be ván cây sao, công xuồng bằng cà chất, dùng nửa đời người chưa chắc đã hư đó.
Nam: Ủa nói vậy tía anh đóng xuồng hả?
Nữ: Dạ!
Nam: Chứ hổng phải?
Nữ: Dạ, hổng có phải anh.
Nam: Còn anh?
Nữ: Anh hả? Chỉ phụ đỡ công chút đỉnh
[NÓI:]
Nam: Cô ơi, cô biết không? Khắp vùng sông Hậu đó cô, mấy tỉnh miền Tây á, ai ai cũng đồn xứ này nè, có nhà ông Sáu 3 đời đóng xuồng cui thiệt là khéo, và có người con gái thật dễ thương.
Nên từ Định Hòa vượt qua Vĩnh Thới, bước tới Long Hậu, sang cầu Chợ Mới vào rạch Bà Đài.
Sao mà lòng tôi nao nao, tôi đi mãi đi hoài.
Nữ: Tiếng đồn thường khi đi xa sự thật, chứ anh biết ông Sáu ở rạch Cán Cờ cũng nổi tiếng đóng xuồng cui.
Nam: Nhưng tôi, tôi muốn đến ông Sáu miệt này để
Nữ: Để mua xuồng. Nếu em mua xuồng thì xuồng anh đây nè, em cứ chọn đi.
Nam: Hổng phải mà.
Nữ: Chẳng lẽ xứ đóng xuồng mà em lại đem xuồng đến gạ bán à?
Nam: Không! Tôi muốn chọn mặt người để
Nữ: Để?
Nam: Khó nói quá hà
Nữ: Để chi em?
Nam: Để học đóng xuồng cui
[NÓI:]
Nữ: Cơ khổ hôn đó, từ Định Hòa lặn lội qua đây để học đóng xuồng cui à?
Nam: Phải đó cô hai à.
Nữ: Nhưng tía anh ổng dạy khó lắm, từ cách nẻ mực nè, đường bào nè đến rà công, ép be, lộng ván, học cả năm cả tháng rồi nhiều người cũng bỏ dở hoài công hà.
Nam: Không đâu cô à, nhưng với tôi đó, nghề đóng xuồng, tôi yêu như yêu từng hơi thở.
Xuồng Bà Đài xưa cha tôi theo giải phóng chở đạn vượt sông.
Má tôi chống chèo giữa đồng bưng tải gạo.
Nay tôi muốn học đóng xuồng về chở lúa, chở khẳm tơ tình tìm bến hẹn trăm năm.
Qua cầu Chợ Mới, bóng nước rung rung mà nghe ruột gan xáo động.
Mong bác cho học, mong gặp được bóng hồng, dù mấy khổ công vẫn tin đến ngày rực rỡ để cha mẹ vui và tôi gặp gỡ bạn lòng.
[NÓI LỐI:]
Nữ: Em Hòa ơi! Nhà ông Sáu có cô gái thiệt xinh mà người ta đồn đại đó, chắc ở xóm mộng làng mơ chứ không phải xứ này.
Nam: Ủa, sao vậy mà mà chú bé chăn trâu chỉ rõ tôi vào đây cà?
Nữ: Rạch Bà Đài em ơi, rất nhiều nhà ông Sáu.
[VỌNG CỔ:]
Nam:
Thôi cô ơi, nếu vậy thì cô hãy vì tôi mà thưa cùng với tía.
Có kẻ thật tâm muốn học đóng xuồng dù mốt nọ mai kia đạt thành hay bại cũng nguyện đền ơn đáp nghĩa công thầy.
Còn ở đây chẳng đành bến hẹn, tôi vẫn cam trong kiếp nhạn lạc bầy.
Nữ: Tội cho trai Định Hòa giàu lòng mơ mộng, mà Long Hậu chỉ là dòng sông nhỏ đâu chở hết mênh mông.
Nam: Yêu chiếc xuồng cui chở hoàng hôn đi vào sương lạnh, mái *** bơi nâng bóng vạc, chiều ửng đỏ tim côi.
Nữ: Cả Lai Vung xây cầu đắp lộ, mà ai cứ tưởng cứ tơ mơ một bóng xuồng.
Nữ: Em Hòa ơi, chảo dầu của anh nó sôi đến độ đều tan, để anh lo trộn chai nhồi bả.
Ở đây hầu chuyện với em trời mưa dầu rã chai trôi hết đó.
Nam: Nhưng mà cô ơi! Cô hãy thật tình chỉ nhà ông Sáu đi mà cô.
Trời ơi làm gì mà làm khó làm dễ chi hỏng biết nữa, cứ rào trước đón sau hoài hà.
Tôi chắc là tiếng đồn kia đó dường như chẳng sai lạc, nếu phải thì ai nỡ nào để khổ cho ai.
Nữ: Muốn chỉ cho em nhưng anh sợ, anh sợ cuộc đời lầm lỡ, như chim sợ cành cong mà đau mãi vết thương tâm.
Nam: Ngửa mặt trời cao gởi theo tiếng thệ, dối gạt điêu gian thì có đất rộng sông dài.
Nữ: Con bìm bịp kêu chiều nó bảo anh nói thật.
Nam: A! Vậy đây là nhà tôi học đóng xuồng cui rồi.
Trời Lai Vung xanh thẳm giữa hồn tôi.
Nữ: Xanh hy vọng, chuyện vừa rồi em hãy bỏ qua.
Cùng nhạc sĩ Văn Hồng Cẩm
Về Lời bài hát Chiếc xuồng cui
Lời bài hát Chiếc xuồng cui được update liên tục trên website loibaihat.me. Nếu danh sách bài hát thiếu hoặc chưa chính xác, vui lòng liên hệ với chúng tôi!
Nhận xét
Lời bài hát "Chiếc xuồng cui" tạo ra một cảm giác nhẹ nhàng và có đứa sâu sắc về cảm xúc. Tạo ra cảm hứng, lời hát này thích hợp với những ai đang trong tình trạng buồn vui.