Lời bài hát Trách duyên
|
[Verse 1]
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng anh
Lệ khẽ rơi nhưng em nào đâu hay...
Cứ ngỡ ta sẽ có một đời
Êm ấm sẽ chẳng thể nào rời
Em đi rồi, nơi đây
Còn riêng anh với nỗi đắng cay...
Lầm lỗi chẳng dám trách tại trời
Có lẽ đã đến lúc mình rời
Trách thân mình sao quá ngây dại...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi em quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
[RAP]
Mới hôm qua ta bên nhau
Nhưng sao giờ xa vời vợi
Trăng lên cao chén tương tư
Ta đâu còn ai gọi mời
Do ta vô duyên bạc phận
Nên tôi đâu trách em ơi
Hãy hứa xa tôi phải thật hạnh phúc
Đừng để nước mắt em rơi
Từ nay đường tình hai lối
Duyên đã phai phôi
Từ nay con thuyền sẽ rời khỏi bến
Ai mang em khỏi tay tôi
Thương thân dã tràng xe cát
Cố lấp biển Đông
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Chỉ là điều ước viển vông
Vì mình đã cùng nhau lớn
Như đôi ngọc nữ tiên đồng
Dây tơ hồng đã đứt
Không tìm được lá diêu bông
Để rồi ai tiện tay hái
Cánh hoa đào thắm tôi trồng
Như con đom đóm mất đi ánh sáng
Nên đời cứ thế xoay vòng
Hồng nhan đâu còn đây nữa
Ai nhớ mà trông
Ván đã đóng thuyền đi mất
Cơ hội tái hợp là không
Liệu rằng đời em êm ấm
Hay là sóng gió tiếp nhau
Liệu rằng kiếp sau có được tương ngộ
Mà làm gì có kiếp sau...
[Verse 2]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng anh
Lệ khẽ rơi nhưng em nào đâu hay...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi em quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng em
Lệ khẽ rơi nhưng anh nào đâu hay...
Cứ ngỡ ta sẽ có một đời
Êm ấm sẽ chẳng thể nào rời
Anh đi rồi, nơi đây
Còn riêng em với nỗi đắng cay...
Lầm lỗi chẳng dám trách tại trời
Có lẽ đã đến lúc mình rời
Trách thân mình sao quá ngây dại...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi anh quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
[RAP]
Mới hôm qua ta bên nhau
Nhưng sao giờ xa vời vợi
Trăng lên cao chén tương tư
Ta đâu còn ai gọi mời
Do ta vô duyên bạc phận
Nên tôi đâu trách anh ơi
Hãy hứa xa tôi phải thật hạnh phúc
Đừng để nước mắt anh rơi
Từ nay đường tình hai lối
Duyên đã phai phôi
Từ nay con thuyền sẽ rời khỏi bến
Ai mang anh khỏi tay tôi
Thương thân dã tràng xe cát
Cố lấp biển Đông
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Chỉ là điều ước viển vông
Vì mình đã cùng nhau lớn
Như đôi ngọc nữ tiên đồng
Dây tơ hồng đã đứt
Không tìm được lá diêu bông
Để rồi ai tiện tay hái
Cánh hoa đào thắm tôi trồng
Như con đom đóm mất đi ánh sáng
Nên đời cứ thế xoay vòng
Hồng nhan đâu còn đây nữa
Ai nhớ mà trông
Ván đã đóng thuyền đi mất
Cơ hội tái hợp là không
Liệu rằng đời anh êm ấm
Hay là sóng gió tiếp nhau
Liệu rằng kiếp sau có được tương ngộ
Mà làm gì có kiếp sau...
[Verse 2]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng em
Lệ khẽ rơi nhưng anh nào đâu hay...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi anh quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng anh
Lệ khẽ rơi nhưng em nào đâu hay...
Cứ ngỡ ta sẽ có một đời
Êm ấm sẽ chẳng thể nào rời
Em đi rồi, nơi đây
Còn riêng anh với nỗi đắng cay...
Lầm lỗi chẳng dám trách tại trời
Có lẽ đã đến lúc mình rời
Trách thân mình sao quá ngây dại...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi em quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
[RAP]
Mới hôm qua ta bên nhau
Nhưng sao giờ xa vời vợi
Trăng lên cao chén tương tư
Ta đâu còn ai gọi mời
Do ta vô duyên bạc phận
Nên tôi đâu trách em ơi
Hãy hứa xa tôi phải thật hạnh phúc
Đừng để nước mắt em rơi
Từ nay đường tình hai lối
Duyên đã phai phôi
Từ nay con thuyền sẽ rời khỏi bến
Ai mang em khỏi tay tôi
Thương thân dã tràng xe cát
Cố lấp biển Đông
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Chỉ là điều ước viển vông
Vì mình đã cùng nhau lớn
Như đôi ngọc nữ tiên đồng
Dây tơ hồng đã đứt
Không tìm được lá diêu bông
Để rồi ai tiện tay hái
Cánh hoa đào thắm tôi trồng
Như con đom đóm mất đi ánh sáng
Nên đời cứ thế xoay vòng
Hồng nhan đâu còn đây nữa
Ai nhớ mà trông
Ván đã đóng thuyền đi mất
Cơ hội tái hợp là không
Liệu rằng đời em êm ấm
Hay là sóng gió tiếp nhau
Liệu rằng kiếp sau có được tương ngộ
Mà làm gì có kiếp sau...
[Verse 2]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng anh
Lệ khẽ rơi nhưng em nào đâu hay...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi em quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
Lời bài hát Trách duyên (đổi xưng hô "Anh" - "Em")
[Verse 1]Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng em
Lệ khẽ rơi nhưng anh nào đâu hay...
Cứ ngỡ ta sẽ có một đời
Êm ấm sẽ chẳng thể nào rời
Anh đi rồi, nơi đây
Còn riêng em với nỗi đắng cay...
Lầm lỗi chẳng dám trách tại trời
Có lẽ đã đến lúc mình rời
Trách thân mình sao quá ngây dại...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi anh quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
[RAP]
Mới hôm qua ta bên nhau
Nhưng sao giờ xa vời vợi
Trăng lên cao chén tương tư
Ta đâu còn ai gọi mời
Do ta vô duyên bạc phận
Nên tôi đâu trách anh ơi
Hãy hứa xa tôi phải thật hạnh phúc
Đừng để nước mắt anh rơi
Từ nay đường tình hai lối
Duyên đã phai phôi
Từ nay con thuyền sẽ rời khỏi bến
Ai mang anh khỏi tay tôi
Thương thân dã tràng xe cát
Cố lấp biển Đông
Một mái nhà tranh hai quả tim vàng
Chỉ là điều ước viển vông
Vì mình đã cùng nhau lớn
Như đôi ngọc nữ tiên đồng
Dây tơ hồng đã đứt
Không tìm được lá diêu bông
Để rồi ai tiện tay hái
Cánh hoa đào thắm tôi trồng
Như con đom đóm mất đi ánh sáng
Nên đời cứ thế xoay vòng
Hồng nhan đâu còn đây nữa
Ai nhớ mà trông
Ván đã đóng thuyền đi mất
Cơ hội tái hợp là không
Liệu rằng đời anh êm ấm
Hay là sóng gió tiếp nhau
Liệu rằng kiếp sau có được tương ngộ
Mà làm gì có kiếp sau...
[Verse 2]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Khi xưa ta trao ngàn yêu thương
Cùng say sưa dưới ánh chiều tà
Giờ nơi đây chỉ có còn riêng em
Lệ khẽ rơi nhưng anh nào đâu hay...
[Điệp khúc]
Phận duyên số mong manh
Hai chúng ta phải rời xa nhau
Tàn như cánh hoa đào
Đang rớt rơi giữa mùa giông bão...
Người có giữ những gì
Hay đã quên hết cả yêu thương
Cuộc đời lắm vô thường
Sao ta còn mãi vấn vương...
Trời tàn nắng phai dần
Cơn mưa kia ướt lệ mi cay
Giờ lối vắng thưa người
Lối mòn xưa có còn trông ai...
Đợi anh quay trở về
Vẹn lời thề xưa mà ta ước ao
Nắng mưa
Thì ta vẫn mãi bên nhau đến kiếp sau...
Cùng nhạc sĩ G-ONE,YanKid
Về Lời bài hát Trách duyên
Lời bài hát Trách duyên được update liên tục trên website loibaihat.me. Nếu danh sách bài hát thiếu hoặc chưa chính xác, vui lòng liên hệ với chúng tôi!
Nhận xét
Bài hát "Trách duyên" của nhạc sĩ G-ONE, YanKid thể hiện sự đau đớn và tiếc nuối khi duyên số mong manh. Cô gái đi rồi chỉ còn lại chàng trai với nỗi đắng cay.