Lời bài hát Bỗng chốc ta thành người dưng
Mục lục:
|
Anh đã phải tập quên đi, bóng hình em trong quá khứ,
Bởi vì lý do, em không là tương lai..
Một mai trên đường đời chạm nhau,
Em có dám nhìn thẳng, vào mắt anh này, và nói ta đã từng yêu...
Trời chuyển lạnh sang đông, bàn tay anh buốt giá hiu quạnh,
Hứng từng đợt gió về, anh càng thấy cô đơn.
Hứa với lòng mình thôi, đừng cứ vướng vấn một người,
Mà sao nước mắt rơi hoài, chẳng là ta vẫn còn thương??\
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá...
[ĐK]
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
*****
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Giật mình trong sương đêm, anh cùng với hơi men mỏi mòn, sao vạn vật trở nên vô hình.
Đếm từng bâc thang mình đi qua, là bao kỷ niệm về nơi đây, nhưng phải chấp nhận rằng em đã đi xa mãi.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Bởi vì lý do, anh không là tương lai..
Một mai trên đường đời chạm nhau,
Anh có dám nhìn thẳng, vào mắt em này, và nói ta đã từng yêu...
Trời chuyển lạnh sang đông, bàn tay em buốt giá hiu quạnh,
Hứng từng đợt gió về, em càng thấy cô đơn.
Hứa với lòng mình thôi, đừng cứ vướng vấn một người,
Mà sao nước mắt rơi hoài, chẳng là ta vẫn còn thương??\
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá...
[ĐK]
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
*****
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Giật mình trong sương đêm, em cùng với hơi men mỏi mòn, sao vạn vật trở nên vô hình.
Đếm từng bâc thang mình đi qua, là bao kỷ niệm về nơi đây, nhưng phải chấp nhận rằng anh đã đi xa mãi.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Bởi vì lý do, em không là tương lai..
Một mai trên đường đời chạm nhau,
Em có dám nhìn thẳng, vào mắt anh này, và nói ta đã từng yêu...
Trời chuyển lạnh sang đông, bàn tay anh buốt giá hiu quạnh,
Hứng từng đợt gió về, anh càng thấy cô đơn.
Hứa với lòng mình thôi, đừng cứ vướng vấn một người,
Mà sao nước mắt rơi hoài, chẳng là ta vẫn còn thương??\
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá...
[ĐK]
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
*****
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua em ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao anh không thể níu tay em, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Giật mình trong sương đêm, anh cùng với hơi men mỏi mòn, sao vạn vật trở nên vô hình.
Đếm từng bâc thang mình đi qua, là bao kỷ niệm về nơi đây, nhưng phải chấp nhận rằng em đã đi xa mãi.
Điệp khúc:
Giờ anh phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Anh chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Ảnh lời bài hát Bỗng chốc ta thành người dưng
Lời bài hát Bỗng chốc ta thành người dưng (đổi xưng hô "Anh" - "Em")
Em đã phải tập quên đi, bóng hình anh trong quá khứ,Bởi vì lý do, anh không là tương lai..
Một mai trên đường đời chạm nhau,
Anh có dám nhìn thẳng, vào mắt em này, và nói ta đã từng yêu...
Trời chuyển lạnh sang đông, bàn tay em buốt giá hiu quạnh,
Hứng từng đợt gió về, em càng thấy cô đơn.
Hứa với lòng mình thôi, đừng cứ vướng vấn một người,
Mà sao nước mắt rơi hoài, chẳng là ta vẫn còn thương??\
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá...
[ĐK]
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
*****
Gió vẫn miên man, xuyên qua từng làn nỗi nhớ,
Giây phút này, lồng ngực lại thấy nhói đau.
Có phải đêm qua anh ghé nơi đây, nhưng chỉ vội vàng rời đi,
Sao em không thể níu tay anh, vụt mất trong đêm tối lạnh giá.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Giật mình trong sương đêm, em cùng với hơi men mỏi mòn, sao vạn vật trở nên vô hình.
Đếm từng bâc thang mình đi qua, là bao kỷ niệm về nơi đây, nhưng phải chấp nhận rằng anh đã đi xa mãi.
Điệp khúc:
Giờ em phải sống như chiếc bóng vô hình, lầm lũi đi về một mình,
Còn đường vẫn đây, nhưng từng bước chân đã đổi thay.
Dừng chân ở nơi góc phố ta từng có, những lần đón đưa, hẹn thề với nhau,
Em chỉ sợ nhất một điều, bỗng chốc ta thành người dưng.
Cùng nhạc sĩ TAT
- Bỗng chốc ta thành người dưng - TAT
Anh đã phải tập quên đi, bóng hình em trong quá khứ, Bởi vì lý do, em không là tương lai.. Một...
Về Lời bài hát Bỗng chốc ta thành người dưng
Lời bài hát Bỗng chốc ta thành người dưng được update liên tục trên website loibaihat.me. Nếu danh sách bài hát thiếu hoặc chưa chính xác, vui lòng liên hệ với chúng tôi!
Nhận xét
Ca khúc "Bỗng chốc ta thành người dưng" mang lại những cảm xúc sâu lắng, trong khi đồn đều bằng những câu chuyện về tình yêu và sự hy vọng. Nghe thử nó sẽ tái hiện những cảm giác của chiếc lá cờ bay trên bóng đêm nhẹ nhàng.